Yêu Hồ Đế Quân

Chương 20: Tình Cờ Gặp Phượng Cửu


"vù..!!~~".

Hàn Hạo thân ảnh như lôi quang ẩn nhập không gian di tinh hóan đấu băng khí chùm lấy tòan thân song chưởng thế như thiên lôi vỗ mạnh nên khối cự thạch.

"Ầm...!!~~".

Khối thạch nổ tung hóa thành bột mịn dư chấn lan hai mươi dặm đều bị băng khí đóng thành băng điêu.. không gian đều rung động rất nhẹ...

"công pháp này ta dựa trên đối với Không Gian lĩnh ngộ thêm vào Băng Phách nếu đại thành có thể phá vỡ không gian đóng băng tất cả..bây giờ cảnh giới của ta quá thấp chỉ miễn cưỡng tới nhập môn..".

Hàn Hạo nhìn tác phẩm của mình thì hơi cảm thán nói.

"bộ pháp lấy lần trước độ kiếp lĩnh hội uy lực của thiên lôi cùng với Không Gian pháp tắc có thể ẩn vào hư không ám sát kẻ địch..gọi nó là Lôi Không Bộ đi..".

Hàn Hạo thỏa mãn nói hắn cuối cùng có vốn liếng để đấu với Tiên Cảnh rồi Thánh Cảnh không ra ai vào đều có nguy cơ bị hổ giả heo này âm chết...

"Thiên Hồ Thành..".

Hàn Hạo phi hành thấy một tòa thành lớn rộng đến cả vạn dặm rất khổng lồ có đề ba chữ lớn "Thiên Hồ Thành..". Hắn cười nhạt một tiếng mục đích của hắn là điều tra rõ phụ mẫu hắn chết liệu có liên quan đến Hồ Tộc hay không..

"ở đây cách Thanh Khâu thánh địa không xa phải cẩn trọng lần này dùng Băng Phách phong bế ta khí tức trừ Thiên Đạo ra ai tìm được ta.

Hàn Hạo trầm giọng xuống nói lấy lần trước hắn bị trọng thương để nộ ra một tia khí tức mới để Khổng Tước phát hiện lần này cẩn trọng hơn dùng Băng Phách phong bế khí tức của chính mình Tiên Thiên Thần Vật có thể nhiễu lọan Thiên Cơ hơn nữa Hàn Hạo có thể là tương lai Tiên Thiên Băng Thú.

"hử...là Lang Tộc...".
Hàn Hạo khẽ giật mình nấp vào sau cây cổ thụ gần đó rồi nhìn ra.

"gào..r..r".

Một đầu Lang Yêu to đến mười trượng rõ thấy là Hắc Lang hai mắt xích hồng nhìn chằm chằm tiểu Hồ Yêu màu nâu đỏ nước miếng rơi từng đám một bước chầm chậm lại gần...

"đứng lại...ta là cháu gái Hồ Đế chớ có làm càn...".

Tiểu Hồ Yêu khá là kinh hãi hóa làm nhân hình lắp bắp nói tướng mạo nàng có vài phần giống Bạch Thiển nàng mặc một chiếc áo màu hồng mỏng rất là quyến rũ lòng người chân nàng giống như bị gãy không đi được.

"là cháu gái Bạch Thiển sao lại ở đây..?".

Hàn Hạo kinh ngạc nói trong lòng do dự có nên cứu hay không..

"gào...r.r.".

Hắc Lang nộ ra tu vi Kim Tiên của mình lao tới Hồ Yêu như là miếng thịt trong miệng..

Hàn Hạo thấy vậy không chậm chễ di chuyển nhanh như lôi chớp song chưởng vỗ ra mồm quát lớn.
"Địa Lôi Phong Băng chưởng..".

"gào..r.r.".

Hắc Lang cảm thấy giống như miếng ăn đến miệng bị người ta đọat căm hận tru lên giương nanh múa vuốt nhào tới.

"súc sinh..".

Hàn Hạo quát lớn hắn không dám liều mạng khi cảnh giới chênh lệch quá nhiều mượn sự quỷ dị của Không Gian pháp tắc quỷ dị tránh đi mượn đà chân phải cước mạnh cổ Lang Yêu ..

"gào..r.r.".

Lang Yêu hơi kêu đau một chút nhìn Hàn Hạo rõ thấy khát máu hơn nhanh chóng lao tới..

"Băng Phong..".

Hàn Hạo cười mỉm hai tay bấm quyết đập mạnh xuống đất mặt đất tự dưng lao lên vô số băng kình đâm lên như lưng nhím..

"gào..r.r.r..".

Hắc Lang thấy vậy kinh hãi thấy mình là Kim Tiên Cảnh còn bị Hóa Thần âm một lần cảm thấy vô cùng nhục nhã hối hận nhưng không kịp bị vô số băng kình cắm vào người đau đớn gào nên trơ mắt nhìn mình bị đóng băng nửa người căm hận nhìn Hàn Hạo gào lên..

"Lôi Không Bộ..".

Hàn Hạo thấy Hắc Lang tạm thời bị chế ngự không dám chậm trễ ẩn vào Không Gian nhanh chóng tới chỗ tiểu Hồ Yêu ôm nàng tiềm nhập hư không tiêu thất..

"gào...zzz".
Hắc Lang ngửa mặt rống giận nhớ kỹ khí tức của Hàn Hạo căm hận hét lên..


"vù..vù..!!~~".

Hàn Hạo liên tục đạp không bay đi gần Thiên Hồ Thành thì dừng lại cho nàng dựa vào đại thụ truyền pháp lực điều dưỡng thay nàng tay nối lại xương gãy rồi nói.

"ngươi là cháu Hồ Đế..?".

"đúng vậy ta là cháu gái Hồ Đế tên Phượng Cửu đa tạ ngươi đã cứu ta..".

Phượng Cửu nhìn chằm chằm Hàn Hạo nói vừa nãy ôm nàng làm nàng có chút ngại ngùng.

"Bạch Thiển thương thế thế nào?".

Hàn Hạo hơi nhớ lại liền hỏi.

"ngươi biết cô cô ta..".
Phượng Cửu mắt to tròn nhìn Hàn Hạo hỏi.
"không biết...".
Hàn Hạo lắc đầu phủ nhận nhìn nàng chỉ có Nguyên Anh Kỳ thì càng ngạc nhiêm thầm nghĩ tuổi chạc cỡ Trường Đình.
"Trường Đình đã đỡ nhiều chưa..".
"Trường Đình cô cô đã khỏe nhiều ngươi thật quen biết ta hai vị cô cô..".
Phượng Cửu vui mừng nói.
"không quen ta chỉ là một tên ăn mày Hồ Yêu không đáng không đáng..". Hàn Hạo nhìn lại bộ dáng của mình hiện giờ đến tám phần giống một tên khất cái chính hiệu.
"ngươi có thể đưa ta về Thiên Hồ Thành đảm bảo thù lao phong phú...".
Phượng Cửu hào phóng nói.
"không cần..".
Hàn Hạo lắc đầu cứu nàng không phải hắn vì tiền mà còn chút tình cảm chưa đứt với Trường Đình và Bạch Thiển.
"có người tới..tiểu Hồ Yêu bảo trọng..có duyên sẽ gặp lại..".

Hàn Hạo cảm giác có mấy khí tức không tầm thường đang truy tới nhận ra là Hồ Yêu nên để Phượng Cửu lại đi trước chỉ thấy người nhập vào hư không tiêu thất.

"Công Chúa người không sao chứ làm mấy lão già này lo gần chết..".
Dẫn đầu quả nhiên là đại trưởng lão Hồ Tộc cùng hai vị chấp sự.

"được rồi là Lang Yêu thôi may mắn có người đi qua cứu ta một mạng..".
Phượng Cửu cười nói.

"Công Chúa quen người này..".

Đại trưởng lão cười hỏi.
"không ta chưa từng gặp người cổ quái như vậy?".
Phượng Cửu lắc đầu rồi nói.
"cổ quái..?".
Mấy người bọn họ giật mình hỏi.
"đúng vậy người này mặc một chiếc áo đã cũ đầu để tóc thả xuống che đi khuôn mặt.làm ta không nhìn rõ..".
Phượng Cửu cười nói.
"các ngươi vừa đến đều bị hắn cảm nhận ra hết người này ta chỉ thấy ẩn mình vào không gian rồi biến mất.".
"cái gì...".
Chúng trưởng lão giật mình nói mọi người bị sốc không nhẹ.

"khụ khụ..,..quan gia ta từ nơi xa đến giữa đường gặp Lang Tộc đánh ra nông nỗi này mong quan gia thu nhận..".

Hàn Hạo mặc quần áo vải thô tóc để bù xù mặt mày đen nhẻm nhìn gác cổng thủ vệ khom người cẩn thận nói.

"được rồi cùng là Hồ Tộc không sao đây có mười lượng ngươi cầm đi mua quần áo mới đi...".

Gác cổng thủ vệ một trong người này có chút già nua gần đất xa trời khí tức xem thấy là Địa Tiên Cảnh nhưng sắc mặt thì nhợt nhạt nhìn Hàn Hạo mỉm cười nói.

"may ngươi gặp chúng ta không biết Lang Tộc ăn gan hùm sao dám động đến Hồ Tộc ta..".

Hộ vệ còn lại giọng nói mang theo vài phần tức giận.

"đa tạ quan gia..đa tạ.."

Hàn Hạo mồm khẽ cười rồi bình tĩnh nói nhanh.

"được rồi ngươi mau đi vào đi..".
Đăng bởi: